“ Tháng Tư về, gió hát mùa hè, có những chân trời xanh thế… Mây xa vời, nắng xa vời, con sông xa lững lờ trôi… Nắng nhẹ nhàng, mây cũng nhẹ nhàng, hát giấc mơ nào xa lắm… Em mong chờ, mãi mong chờ..."
Ngơ ngác tự hỏi lòng từ bao lâu sự bộn bề và mỏi mệt trong công việc đã khiến mình lơ đễnh, không còn chờ mong, mở lòng hân hoan đón mỗi tháng Tư về đến ?
Tháng Tư…
Những ngọn gió giao mùa rủ nhau về hong ấm từng vạt mưa cuối xuân ẩm ướt, làm những nỗi muộn phiền ngơ ngác chợt bốc hơi, lẩn khuất đâu đó rồi tan nhanh dưới vòm trời xanh mênh mang đầy gợi cảm…
Nắng tháng Tư không còn run rẩy nép mình trong cái se lạnh của mùa xuân và cái rét nàng Bân thổn thức… Nắng tháng Tư cũng không chói chang gay gắt, thắp lửa nhiệt tình và hết mình, ganh đua cùng những chùm hoa phượng đỏ một cách lẳng lơ và khiêu gợi giữa mùa hè… Nắng tháng Tư nồng nàn như một tình nhân đang độ xuân thì, tràn đầy yêu mến, khát khao và hiến dâng, cùng gió tháng Tư dệt nên những bài tình tươi mới tuổi bình yên…
Tháng Tư…
Xà cừ mùa này rụng lá và thay lá mới…
Lá đổ đầy trên đường, ngập chiều tháng Tư như nỗi nhớ thầm níu kéo gót xuân hồng đang dần xa. Nhưng khi ngước nhìn lên những cành cao, ta lại bắt gặp một màu xanh mênh mang đến rợn người, hòa trong sắc xanh của mây trời và lòng người . Nghe lòng chợt thanh thản và bình yên đến lạ kỳ khi bàn chân chầm chậm bước đi giữa hai mảng màu trong bức tranh kết hợp hài hòa của nắng, lá và gió, và hồn người – dệt nên từ những ân tình tháng Tư như thế…
Tháng tư về lặng lẽ
Gót hạ còn xa xôi
Chiều giăng mưa thật khẽ
Luyến lưu một khung trời
Em bên đời một thuở
Nghiêng nghiêng cánh phượng hồng
Tình ép vào trang vở
Ướm những lời bâng khuâng
Tháng tư còn nhạt nắng
Xanh xanh cỏ ven đường
Ơi những tà áo trắng
Gợi hoài những vấn vương
Ban biên tập.